Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 10

 Chương 21: Cảm giác của Khắc Lôi Nhã


“Ngươi, ngươi định làm gì?”, Ngõa Nhĩ Đa run run hỏi.

“Đến đây, thiên tài pháp sư. Đến ký kết khế ước với đệ tử bảo bối của ta. Ngươi về sau chính là một đôi mắt khác của Khắc Lôi Nhã.” Ô Mã Lý cười híp mắt nói. Cảm ứng của linh hồn thể đó thật siêu phàm.

“Ta có thể làm được gì? Hiện tại ta không còn chút lực lượng nào cả!”, vừa nghe Ô Mã Lý nói vậy, Ngõa Nhĩ Đa mới hơi yên lòng.

“Ta có thể cho ngươi lực lượng. Nhưng ngươi phải làm một đôi mắt khác của đồ đệ ta, phát hiện và trợ giúp nàng vượt qua nguy hiểm.”

“Khế ước là sao?”, Ngõa Nhĩ Đa nghi ngờ hỏi. Sau đó liền cau mày lại, nói: “Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ biện pháp vĩnh viễn trói buộc ta. Hơn nữa lại là khế ước linh hồn.”

“Không phải. Đây là một khế ước bình đẳng. Để cho ngươi và Khắc Lôi Nhã trong một phạm vi nhất định có thể tương thông tinh thần. Trong cuộc sống sau này của Khắc Lôi Nhã có rất nhiều nguy hiểm. Ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp hóa giải những nguy hiểm này bằng tất cả sự cố gắng của ngươi. Để báo đáp, ta sẽ giúp ngươi khôi phục một lực lượng nhất định, cũng sẽ xem xét thân thể của người thích hợp giúp ngươi sống lại.”, Ô Mã Lý lắc đầu, giọng nói bình ổn chậm rãi.

“Có chuyện tốt như vậy sao?”, Ngõa Nhĩ Đa vừa nghe liền vui mừng, rồi lại hồ nghi nói: “Ngươi không gạt ta chứ?”

“Tuyệt đối không. Ta dùng tôn nghiêm của Ma Pháp Sư thề.”, Ô Mã Lý nặng nề nói.

“Vậy thì tốt. Không thành vấn đề.”, Ngõa Nhĩ Đa vui mừng. Trong những ngày sau này khi gặp phải những phiền phức khác thường, hắn mới hiểu được quyết định này là bi thảm cỡ nào. Nếu như Khắc Lôi Nhã là tiểu ác ma, thì Ô Mã Lý chính là đại ác ma!

Khắc Lôi Nhã nghi ngờ nhìn hai người cò kè mặc cả. Ô Mã Lý cầm tay nàng đặt lên ma linh thạch, đọc một chú ngữ kỳ quái. Một đạo bạch quang mông lung bao phủ Khắc Lôi Nhã và ma linh thạch. Khi bạch quang tản đi, nàng cảm thấy trên tinh thần của mình có chỗ không giống trước. Đó chính là có thể trao đổi trực tiếp với Ngõa Nhĩ Đa!


“Ngõa Nhĩ Đa cảm nhận Ma Pháp Hắc Ám nhanh hơn. Về sau có hắn bên cạnh, mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều.” Tuy Ô Mã Lý nói như thế, nhưng Khắc Lôi Nhã cũng đoán không ra ý tứ của hắn. Chỉ là mơ hồ cảm thấy Ô Mã Lý hình như đang tính toán về chuyện gì đó.

“Được rồi, Khắc Lôi Nhã, ngươi cũng đã mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Ô Mã Lý đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Khắc Lôi Nhã vuốt cằm nhìn ma linh thạch trên tay, chau mày lại, không biết là đang nghĩ gì.

“Ngõa Nhĩ Đa, ma linh thạch này rất trân quý sao? Ngươi có thể ẩn giấu hơi thở hắc ám của mình hả?”, Khắc Lôi Nhã cau mày hỏi.

“Tất nhiên. Vô cùng trân quý đó. Ta dựa vào hòn đã này có thể che giấu hơi thở của mình. Nếu như ta không lộ ra thì ai cũng sẽ cho rằng đây chỉ là hòn đá bình thường mà thôi.”, Ngõa Nhĩ Đa đắc chí nói. Mới vừa rồi Ô Mã Lý có thể phát giác ra sự khác biệt của hòn đá cũng là do hắn lộ ra.

“Trân quý?”, Khắc Lôi Nhã vuốt hòn đá nhỏ, không chút để ý mà nói: “Chỉ có giá trị như thế thôi. Nhìn qua chẳng khác nào phế phẩm. Vậy mà rất trân quý sao?”


“Đương nhiên rồi. Vật này tương đương với Á Thần Khí đó. Nó có thể chứa linh hồn. Có rất ít người có thể nhận ra đây là ma linh thạch. Sư phụ của ngươi thật không đơn giản. Thánh tử cũng không nhận ra được đâu.”. Nói nhảm! Nếu Thánh tử mà nhận ra thì Ngõa Nhĩ Đa hắn không thể đứng ở đây trò chuyện với Khắc Lôi Nhã.

Chỉ là nếu Ngõa Nhĩ Đa có thể cảm ứng được hơi thở hắc ám bên cạnh mình, coi như có lợi. Khắc Lôi Nhã nghĩ một chút rồi cũng bình thường trở lại. Hôm nay mệt mỏi quá. Hôm nào lại hỏi người này về Ma Pháp Hắc Ám vậy.

“Ngủ.” Ngõa Nhĩ Đa đang chờ câu nói tiếp theo của Khắc Lôi Nhã thì nghe nàng lười biếng nói.

Ngõa Nhĩ Đa lại trợn mắt nhìn Khắc Lôi Nhã thản nhiên cởi quần áo. Nàng chỉ hơi liếc ánh mắt tới hắn đã cảm thấy lạnh cả người, vội vàng rúc vào trong ma linh thạch.

Hôm sau, Khắc Lôi Nhã vừa mới thức dậy liền bị quản gia tới gõ cửa nói rằng giáo sư Tạp Mễ Nhĩ sẽ tới dạy nàng văn học và số học. Vậy là kỳ nghỉ hè Cổ Đốn đã sắp xếp xong xuôi cho Khắc Lôi Nhã.

Dùng qua bữa sáng, Khắc Lôi Nhã đi tới thư phòng của mình. Tạp Mễ Nhĩ đã đợi ở đó. Thư phòng ai cũng có, chỉ là sách trong thư phòng của Công Tước đầy đủ hơn rất nhiều. Cho nên bình thường Khắc Lôi Nhã thích đọc sách ở đây.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn bộ dáng ôn tồn nho nhã, dịu dàng không thay đổi. Tóc vàng rực rỡ nhìn thật chói mắt.

“Lão sư, để cho người phải chờ lâu.”, Khắc Lôi Nhã mỉm cười, nhàn nhạt hành lễ với Tạp Mễ Nhĩ.

“Không. Ta cũng mới tới. Vậy chúng ta bắt đầu học nhé.”, Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười.

Lúc Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, trên bàn đã có bài tập dành cho nàng hôm nay.

Tạp Mễ Nhĩ viết công thức lên bảng, Khắc Lôi Nhã nghiêm túc nghe. Chợt, một động tác nho nhỏ của hắn khiến nàng nghi ngờ. Tư thế viết của Tạp Mễ Nhĩ có chút cứng rắn. Động tác của hắn khiến Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. Đó là bởi vì bị thương nên khi nâng tay lên sẽ ảnh hưởng. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ, khí sắc cũng rất tốt. Biểu hiện của hắn không ai có thể nhận ra được là đang bị thương. Hơn nữa, hắn lại là một học giả nổi tiếng nhất đế đô, tay trói gà không chặt. Ai có thể tổn thương hắn đây?

Sự thật thường làm cho người ta phải giật mình. Khắc Lôi Nhã dám khẳng định là Tạp Mễ Nhĩ bị thương, còn bị thương không nhẹ.
Khắc Lôi Nhã không mở miệng hỏi. Những thứ này không có quan hệ gì với nàng cả. Nếu Tạp Mễ Nhĩ đã che giấu như thế chính là không muốn cho ai biết. Thân phận của Tạp Mễ Nhĩ cũng không đơn giản. Khắc Lôi Nhã cũng không mấy hiếu kỳ vấn đề này.

Tới trưa bài giảng hoàn thành. Tạp Mễ Nhĩ uyển chuyển cự tuyệt lời mời lưu lại dùng bữa.

Buổi trưa, Khắc Lôi Nhã và Cổ Đốn, còn có Khải Sắt Lâm cùng dùng cơm. Tự nhiên Khắc Lôi Nhã lại phát hiện Cố Đốn có chút không yên lòng.

Hình như đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Cổ Đốn thận chí còn chưa ăn cơm xong đã vội vàng ra ngoài. Khắc Lôi Nhã như có điều gì suy nghĩ nhìn bóng lưng Cổ Đốn biến mất ở cửa đại sảnh.

“Ngươi có muốn biết chuyện gì xảy ra không?”, thanh âm bỉ ổi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.

“Có gì nói thẳng đi!”, Khắc Lôi Nhã mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.

“ Đi mà hỏi kỵ sĩ của ngươi ấy. Lúc ra khỏi núi Tật Phong, gặp được nhị hoàng tử, hắn với nhị hoàng tử dùng ngôn ngữ của người câm điếc.”, Ngõa Nhĩ Đa nói nhanh.

“Ta biết hắn là người của nhị hoàng tử, cũng là người của gia gia.” Khắc Lôi Nhã nói một câu khiến Ngõa Nhĩ Đa giật mình.

“Ngươi cũng biết?”, Ngõa Nhĩ Đa kinh hô.

“Nếu ta không đoán sai, bọn họ…” Khắc Lôi Nhã nói tới đây thì dừng lại, thiếu chút nữa khiến Ngõa Nhĩ Đa gấp chết.

“Là cái gì? Ngươi nói mau đi.” Ngõa Nhĩ Đa hỏi tới.
“Ngõa Nhĩ Đa…”, thanh âm không chút để ý của Khắc Lôi Nhã vang lên “Ngươi biết không? Lòng hiếu kỳ thường sẽ phải trả bằng giá cao.”, khiến lòng Ngõa Nhĩ Đa lạnh lẽo. Thiếu nữ hơn mười tuổi nhìn như ánh mặt trời này tuyệt đối không làm cho lòng người thấy ấm áp như bề ngoài.

Ngõa Nhĩ Đa ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám phát ra thanh âm nào nữa.

Nói chuyện cùng Khải Sắt Lâm một lúc, Khắc Lôi Nhã đứng dậy trở về nghỉ trưa. Buổi chiều nàng còn học cưỡi ngựa và kiếm thuật nữa.

Tẫn Diêm theo sau Khắc Lôi Nhã đến trước cửa phòng. Chợt nàng xoay người, nhìn hắn nhàn nhạt hỏi : “Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì có liên quan tới nhị hoàng tử đấy chứ?”

Lời Khắc Lôi Nhã vừa rơi xuống, sắc mặt Tẫn Diêm liền thay đổi.




Chương 22: Đi tới Công Hội Ma Pháp

Lời nói của Khắc Lôi Nhã vừa rơi xuống, sắc mặt Tẫn Diêm liền thay đổi. Nhưng cũng chỉ nháy mắt sau, hắn lại bình thường như cũ.

“Đêm qua nhị hoàng tử điện hạ bị đâm. Cũng may lúc ấy đoàn trưởng Đoàn Kỵ Sĩ ở đấy cho nên thích khách không đắc thủ. Đoàn trưởng kỵ sĩ khiến thích khách bị thương nặng, bản thân mình cũng bị thương không nhẹ.” Tẫn Diêm trầm giọng nói, ánh mắt không dời gương mặt của Khắc Lôi Nhã, hình như muốn tìm được biểu hiện gì đó từ nét mặt của nàng. Nhưng Khắc Lôi Nhã đã khiến hắn thất vọng.

“Đây là chuyện cơ mật phải không?” Khắc Lôi Nhã lại nhàn nhạt phun ra một câu.

Tẫn Diêm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy vì sao ngươi lại nói cho ta biết?”, khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên một nụ cười châm chọc nhàn nhạt. Cổ Đốn cũng không nói chuyện này cho nàng biết. Một là vì khong hy vọng chuyện nhị hoàng tử bị đâm truyền ra ngoài. Hai là không muốn Khắc Lôi Nhã bị cuốn vào. Nhưng Tẫn Diêm lại nói cho nàng nghe, rốt cuộc là có ý gì đây?

“Ngươi không phải Khắc Lôi Nhã trước kia.”, thanh âm Tẫn Diêm thật thấp nhưng cũng đầy khẳng định.

“Hừ!”, Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng. Nàng ngẩn đầu lên miệt thị nói : “Lôi Mông Tẫn Diêm! Ta chính là Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Là người ngươi thề cả đời này vĩnh viễn bảo hộ!”

“Vâng.” Tẫn Diêm cúi đầu, tay phải nắm thành quyền. Trong ngực như bị giáng một búa nặng nề.

“Nói đi. Ngươi cho ta biết chuyện này để làm gì?”. Trong lòng Khắc Lôi Nhã đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi.

“Muốn nhìn thái độ của tiểu thư.”, Tẫn Diêm cũng không che giấu thái độ của mình.

“Ngươi và gia gia đều ủng hộ nhị hoàng tử. Mặc dù ngoài mặt người không tỏ thái độ gì nhưng lại phái ngươi âm thầm trợ giúp. Ngoài là kỵ sĩ của ta, ngươi còn có thân phận gì?”, Khắc Lôi Nhã hài hước nhìn sắc mặt Tẫn Diêm biến hóa, hỏi. Trong hoàng thất, người thừa kế là đại hoàng tử, nhưng sự thật hình như không phải thế.

“Tiểu thư, sự sáng suốt của người vượt qua Công Tước Cổ Đốn.” Giờ phút này trên mặt Tẫn Diêm một mảnh nặng nề, nói thật lòng mình.

“Ta không cần ngươi nịnh nọt.” Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nói, mặc dù Tẫn Diêm không có ý này.

Trong mắt Tẫn Diêm lóe lên tia khó xử. Hắn biết Khắc Lôi Nhã muốn hỏi gì, nhưng bây giờ không phải lúc.

“Tiểu thư, thân phận khác của ta không tiện nói ra. Hy vọng người có thể tha thứ. Đến lúc cần thiết người sẽ biết. Chỉ là hiện tại thời cơ chưa tới!”, Tẫn Diêm nghiêm túc nói.

“Được. Có cơ hội sẽ biết thôi.”. Khắc Lôi Nhã không dây dưa vấn đề này. Nàng có thể xác định thân phận Tẫn Diêm tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Tẫn Diêm nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ trước mặt mà lòng đầy phức tạp. Người thiếu nữ này mình đã thề thủ hộ cả đời. Nàng một lần lại một lần khiến hắn thay đổi ấn tượng. Trong thân thể nho nhỏ lại có một lực lượng vô tận. Nàng sáng suốt, có dũng khí lâm nguy không sợ hãi, tốc độ phát triển kinh người, còn có hậu thuẫn lớn phía sau. Thật không dám tưởng tượng nàng sẽ trở thành người như thế nào. Càng không cách nào tưởng tượng nổi kết cục của kẻ địch của nàng. Cũng may nàng không phải ai khác, mà là cháu gái bảo bối của Cổ Đốn Công Tước.

“Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Chuẩn bị xe ngựa. Buổi chiều ta muốn tới nơi chế tạo châu báu. Ta nghỉ ngơi trước.”, thanh âm lạnh lùng của Khắc Lôi Nhã gọi thần trí Tẫn Diêm trở về.

Tẫn Diêm khẽ gật đầu đồng ý. Hắn biết Khắc Lôi Nhã muốn dùng ma hạch làm nhẫn cho mẫu thân. Nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cửa, trong lòng hắn hết sức phức tạp. Hắn hối hận! Đúng vậy, hắn hối hận thật sâu. Hối hận rằng đêm đó ở học viện đã không bảo vệ cho nàng, khiến nàng mất đi tin tưởng với mình.
Cửa đóng lại, Khắc Lôi Nhã lật người trên giường. Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm đáng ghét của Ngõa Nhĩ Đa: “Ngươi không thấy ngươi đối với kỵ sĩ của mình quá lạnh lùng sao? Ta thấy hắn rất trung thành với ngươi.”

“Vậy ngươi muốn ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ dùng khuôn mặt tươi cười chào đón nói với hắn rằng kỵ sĩ của ta, ngươi chuẩn bị xe ngựa nha, ta muốn đi ra ngoài sao?”, Khắc Lôi Nhã châm chọc đáp trả. Để cho Tẫn Diêm ở lại bên người đã phá vỡ nguyên tắc của nàng rồi. Một lần bất trung, cả đời không cần. Nhưng ở thế giới này, nàng thực sự quá nhỏ bé.

Ngõa Nhĩ Đa rùng mình một cái. Thật không dám tưởng tượng bộ dáng làm nũng của tiểu ác ma này. Nước đổi dòng chảy, bầu trời sụp đổ cũng chưa chắc thấy được nàng làm nũng. Nàng mà làm như vậy đối với ai, đảm bảo người kia còn thê thảm hơn sa vào địa ngục gấp trăm nghìn lần!

Ngõa Nhĩ Đa trầm mặc. Mặc dù không biết người kỵ sĩ đó đã làm gì đối với Khắc Lôi Nhã nhưng hắn có thể cảm thấy nàng không thích người đó.

“Ngủ. Ngươi mà còn nói nhảm, ta liền cho ngươi tắm nước nóng trong nồi.” một câu uy hiếp hời hợt của Khắc Lôi Nhã khiến Ngõa Nhĩ Đa bỏ ngay ý niệm nói tiếp trong đầu.

Buổi chiều, Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm đi tới nơi chế tạo châu báu.

Biển hiệu đơn giản lại có ý vị của cửa hàng khiến nàng thưởng thức. Ký hiệu cổ xưa thể hiện niên đại lâu đời của nó.

Xe ngựa vừa dừng lại liền có người ra ngoài nghênh đón. Trong đế đô này đều biết dấu hiệu Hoa Sắc Vi là của nhà quý tộc nào.

“Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, đã lâu không thấy.” nhân viên phục vụ chào đón mang ý cười dào dạt của con buôn. Hoa si Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã là khách quen của tiệm này nhưng đã lâu không thấy xuất hiện.

Khắc Lôi Nhã chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì. Mặt nhân viên phục vụ kia có chút co quắp. Nếu là trước kia, nàng đã không kịp chờ mà hỏi có kiểu dáng mới gì không. Hôm nay thật là kỳ quái. Mặc dù như vậy, nhân viên này vẫn ân cần dẫn Khắc Lôi Nhã vào tiệm. Khắc Lôi Nhã nói ra ý định của mình, nhân viên phục vụ liền dẫn nàng lên phòng khách quý ở lầu hai, rồi an bài sư phụ chế tạo châu báu nói chuyện với nàng. Thế nhưng, vừa bước lên cầu thang lại gặp được người khiến cho Tẫn Diêm kinh ngạc.

“Đại hoàng tử điện hạ…”, Tẫn Diêm nhỏ giọng hành lễ.

“Không cần khách sáo như thế. Ta cũng chỉ là khách mà thôi.”, Đại hoàng tử điện hạ mỉm cười ngăn Tẫn Diêm hành lễ. Ánh mắt ngạc nhiên rơi xuống trên người Khắc Lôi Nhã.

“Đại hoàng tử điện hạ.” Khắc Lôi Nhã khẽ hành lễ, không nói gì thêm. Trong trí nhớ mơ hồ của nàng, ấn tượng đối với đại hoàng tử ngoài anh tuấn ra thì không còn gì nữa. Đúng là nam tử trước mắt và Nam Hi cùng có dung nhan tuấn mĩ, chỉ là có vẻ thành thục hơn. Ánh mắt tinh quang cũng không giống với Nam Hi ngang ngạnh. Vừa nhìn liền biết là người bình tĩnh.

Đại hoàng tử Vưu Lý Tư ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt. Đây là Khắc Lôi Nhã hoa si lại ngu ngốc trong ấn tượng của mình đó sao? Mới không gặp nàng một thời gian, không nghĩ tới nàng sẽ cho mình cảm giác hoàn toàn bất đồng. Ánh mắt lạnh lùng, từ chối người ngoài ngàn dặm làm cho người ta có cảm giác không dám có ý đồ xấu.

“A! Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Vưu Lý Tư mỉm cười nhường đường cho nàng.

Khắc Lôi Nhã ưu nhã hành lễ, rời đi. Tẫn Diêm theo sau.

Vưu Lý Tư nhìn theo bóng lưng nàng, nhíu nhíu mày đầy nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ gì thêm rồi rời đi.
Khắc Lôi Nhã ngồi lẳng lặng trong phòng khách quý. Trên bàn Hoa Trà tỏa ra mùi hương thơm ngát. Tẫn Diêm đứng sau không nói gì. Hình như hắn đang suy tư.

“Tuần sau là sinh nhật của công chúa Mã Lệ Ti. Đại hoàng tử tới là đặt quà cho nàng mà thôi.” Một câu nói nhàn nhạt của Khắc Lôi Nhã đã chỉ ra suy nghĩ của Tẫn Diêm. Đồng thời nàng cũng có chút khổ não. Tặng quà gì cho công chúa Mã Lệ Ti đây?

Thợ kim hoàn thu chút tiền đặt cọc chế tạo chiếc nhẫn, hẹn Khắc Lôi Nhã ba ngày sau đến lấy. Nàng liền cùng Tẫn Diêm rời đi.

Đi tới cửa, Khắc Lôi Nhã chợt nhớ tới mình quên mất một người. Đó là Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu. Đi tìm hắn vậy.

“Đi Công Hội Ma Pháp!”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt nói với phu xe.

Cửa chính hùng vĩ của Công Hội Ma Pháp chỉ có hai Ma Pháp Học Đồ trực.

Khi bọn hắn thấy Khắc Lôi Nhã quần áo chỉnh tề đi tới thì sắc mặt chưa tính là cung kính, nhưng cũng tương đối khách khí. Ma Pháp Học Đồ không được coi là Ma Pháp Sư chân chính, không có tư cách cao ngạo khi đối mặt với quý tộc.

“Xin hỏi vị tiểu thư này có chuyện gì không ạ?”, một người hỏi.

“Ta tìm Khắc Lý Phu.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp.

Lời của nàng làm cho hai Ma Pháp Học Đồ nhíu mày. Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu có thể nói tìm là được sao. Thiếu nữ trước mắt chắc là tiểu thư nhà quý tộc nào đó, vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà tới chiêm ngưỡng phong thái đại sư Khắc Lý Phu mà thôi. Bọn họ hoàn toàn không chú ý rằng thiếu nữ trước mắt gọi thẳng tên của đại sư. Hơn nữa giọng nói không hề có chút tôn kính nào.

Nghĩ tới đây, hai Ma Pháp Học Đồ nhịn không được, vẻ mặt kiêu ngạo, tự chủ trương nói: “Đại sư Khắc Lý Phu không có ở đây. Mời đi ra ngoài cho.”

Khắc Lôi Nhã sao không hiểu ý nghĩ của hai người kia. Vì vậy nói một câu với thái độ không thèm quan tâm: “Được. Nếu hắn biết các ngươi ngăn ta ở bên ngoài, hậu quả các ngươi tự gánh chịu.”

Hai người sửng sốt, nhìn nhau một cái. Chúng cảm thấy thiếu nữ nói chuyện có điểm gì đó là lạ. Ngộ nhỡ là khách quý của đại sư Khắc Lý Phu thật, mà lại bị ngăn bên ngoài, nếu để đại sư biết thì họ liền xong đời. Ai mà chịu nổi lửa giận của đại sư chứ!

“Ngươi chờ một chút. Ta đi thông báo.”. Rốt cuộc, một người có vẻ cơ trí hơn nói, rồi chạy vào trong.

Khắc Lôi Nhã cũng không nói gì, chỉ đứng lẳng lặng ở đó.

Sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân, hình như có mấy người đang đi lại đây.

“Sao ngươi lại tới đây?”, một thanh âm mang theo ý chán ghét nồng đậm vang lên sau lưng Khắc Lôi Nhã.

Là giọng của Lạp Tây Á.
'
Chương 23: Hình ảnh siêu chấn động!


Khắc Lôi Nhã nghe thấy thanh âm đó, thậm chí cũng không đáp lại, hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Lạp Tây Á cau mày nhìn bóng dáng quen thuộc đứng đó. Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Đêm đó, chính là nàng lừa mình rằng gia gia đến, mới đánh lén được mình, khiến mình phải diện bích một tháng! Trong thời gian phiền não này, Lạp Tây Á cũng nghĩ vô cùng rõ ràng. Nếu như Khắc Lôi Nhã không vô sỉ dùng cách hạ lưu như vậy, mình tuyệt đối sẽ không thua nàng. Sợ hãi và nhục nhã cô ta dành cho mình, khiến mình hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc ấy mình lại bị con ngốc này hù dọa thành như vậy. Thật là nhục nhã! Khuất nhục ngày hôm nay, nhất định sẽ có ngày hoàn trả gấp trăm lần!

Trước mặt Lạp Tây Á là một lão giả mặc một thân áo bào Ma Pháp thật dài. Trên ngực áo khoác có một đóa hoa Tiểu Kim. Có thể thấy hắn chính là một Ma Đạo Sư, thực lực ở dưới Khắc Lý Phu. Chỉ kém một cấp, nhưng khác biệt rất lớn. Người này chính là viện trưởng học viện Húc Nhật, cũng là sư phụ của Lạp Tây Á – Mạc Trát.

Mạc Trát nhìn bóng lưng thiếu nữ tóc vàng trước mặt, biết rằng đó chính là tỷ tỷ của Lạp Tây Á – Khắc Lôi Nhã. Đối với nàng Mạc Trát không có hảo cảm. Đã sớm nghe nói nàng hoang đường từ miệng của đồ đệ bảo bối Lạp Tây Á rồi.

Hai người trẻ tuổi đi sau dĩ nhiên là sư huynh của Lạp Tây Á. Ánh mắt không tốt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Khắc Lôi Nhã.

Lạp Tây Á thấy Khắc Lôi Nhã không để ý đến mình, vốn định phát tác. Nhưng nghĩ tới đây là Công Hội Ma Pháp, hơn nữa còn đang ở cùng sư phụ, cuối cùng đành nhịn. Nàng quay đầu nhìn Tẫn Diêm lạnh giọng hỏi: “Tẫn Diêm, các ngươi ở chỗ này làm gì?”

“Hồi bẩm nhị tiểu thư, chúng ta tìm đại sư Khắc Lý Phu.”, Tẫn Diêm nhàn nhạt đáp trả, không kiêu ngạo không tự ti.

“Cái gì?”, Lạp Tây Á vừa nghe đáp án này thiếu chút nữa bật cười. Hoa si ngu ngốc này muốn gặp đại sư Khắc Lý Phu? Thật là cười chết người. Ha ha! Đại sư Khắc Lý Phu là người mà ả ngu ngốc này nói thấy là thấy được sao? Phải biết rằng bọn họ khẩn cầu sư phụ thật lâu, người mới đồng ý dẫn đi gặp đại sư Khắc Lý Phu, hy vọng có thể được chỉ giáo một chút.

Đáy mắt Tẫn Diêm hiện lên một tia sáng rỡ thoáng qua rồi biến mất. Hình như là hài hước nhưng cũng không rõ lắm.

“Chỉ bằng ngươi mà đòi gặp đại sư Khắc Lý Phu sao? Thật là người si nói mộng!” Lạp Tây Á cười lạnh, nói đầy châm chọc. Hai nam tử phía sau nàng cũng cùng vẻ mặt châm biếm. Ý tứ của nàng rõ ràng nói Khắc Lôi Nhã thật ngu ngốc hơn so với cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Khắc Lôi Nhã vẫn trầm mặc, hoàn toàn không nhìn đến Lạp Tây Á đang cười nhạo. Cũng không để ý đến viện trưởng bên cạnh. Những học sinh khác gặp viện trưởng ở bên ngoài sẽ rất cung kính mà hành lễ. Nhưng Khắc Lôi Nhã lại không có ý kính trọng gì. Chỉ là cấp trên của những người dạy tri thức căn bản mà thôi. Đối với những người dạy tri thức căn bản, Khắc Lôi Nhã còn kính trọng một chút. Nhưng vị viện trưởng này không gây bất kỳ cảm giác gì cho nàng.

Tẫn Diêm cũng trầm mặc, không nói ra chuyện đại sư Khắc Lý Phu đã thu Khắc Lôi Nhã làm đệ tử.

Mạc Trát nhẹ nhàng ho: “Được rồi, Lạp Tây Á, chúng ta vào thôi.”

“Dạ, sư phụ.” Lạp Tây Á hiểu mục đích lần này tới đây không phải để giễu cợt ả ngu ngốc này mà là có chuyện quan trọng phải làm. Lần sau phải tìm cơ hội thích hợp dọn dẹp ả mới được!

Vừa lúc đó, Mạc Trát thấy được vòng tay của Khắc Lôi Nhã, kinh hô lên: “Vòng tay dịch chuyển tức thời!”. Vòng tay này hắn biết. Bảo bối trân quý này do sư phụ Khắc Lý Phu tốn rất nhiều thời gian làm nên. Dịch chuyển tức thời là pháp thuật cao cấp. Khi một người đạt tới trình độ tu tập ma pháp nhất định có thể thực hiện được thuật này. Nhưng muốn thể hiện pháp thuật cao cấp kết hợp với Ma Pháp Đạo Cụ lại tương đối khó khăn. Một vật trân quý như vậy lại đeo ở trên này thiếu nữ này!

“Sao cơ? Sư phụ?”, Lạp Tây Á cũng giật mình, bởi vì rất ít khi thấy sư phụ lộ ra nét mặt luống cuống như vậy.

Mạc Trát không trả lời Lạp Tây Á, mà nhìn Khắc Lôi Nhã thận trọng hỏi: “Khắc Lôi Nhã, vòng tay của ngươi từ đâu mà có?”

“Người ta cho.”, Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt đáp. Đó là nàng nể mặt của viện trưởng mà trả lời một tiếng.

“Không thể! Đó là bảo bối trân quý của sư phụ.” Mạc Trát cả kinh thất sắc. Nhưng nếu không phải được cho, vật này sao có thể xuất hiện ở đây? Sư phụ không thể nào làm mất, để nó lạc vào tay Khắc Lôi Nhã được.

“Cái gì?”, Lạp Tây Á la hoảng. Hai đệ tử khác của Mạc Trát cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Nàng ăn trộm!”, Lạp Tây Á tức giận kêu lên. “Khắc Lôi Nhã! Ngươi là tên ăn trộm. Thật vô sỉ! Ngươi ném mặt mũi của nhà Hi Nhĩ ở đâu? Ta muốn…” hận thù của Lạp Tây Á đối với Khắc Lôi Nhã khiến nàng mất đi lý trí. Lời nói không vận dụng não cứ như vậy thốt ra. Tẫn Diêm nhẹ nhàng nhíu mày. Sao trước kia hắn không phát hiện nhị tiểu thư như thiên sứ này không có giáo dục như vậy nhỉ?

“Ngươi là heo sao?”, một câu nói nhẹ nhàng của Khắc Lôi Nhã làm cho mọi người im lặng như tờ. “Trên thế gian này có mấy người trộm được cái gì của Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu sao?”

Những lời này vừa rơi xuống, miệng của Lạp Tây Á như bị nhựa cao su cố định, mở thật to không khép lại được.

Sắc mặt Mạc Trát nghiêm túc. Hai đệ tử bên cạnh cũng sững sờ đứng im ở đó.

Khi mọi người đang chết lặng, cửa Công Hội Ma Pháp vang lên tiếng chạy dồn dập.

Lão đầu háo sắc Khắc Lý Phu nhảy cà tưng từ bên trong ra (iem thề là tác giả viết vậy ạ ). Vừa thấy Khắc Lôi Nhã ở cửa trên mặt cười thành một đóa hoa. Hắn nhanh chóng chạy tới, trong miệng gào thét ý vị đáng khinh: “Oh~~ oh~~ đồ đệ bảo bối thân ái của ta. Ta cứ nghĩ là ngươi không đến tìm ta cơ đấy!”

Mạc Trát hoàn toàn hóa đá. Sư phụ gọi hắn như vậy sao? Gọi buồn nôn như vậy sao? Không phải! Chuyện này chưa từng xảy ra.

Những người khác cũng ngốc luôn, nhưng cũng cao hứng. Không ngờ đại sư thích sư phụ của mình như vậy. Chuyện được đại sư chỉ giáo có hy vọng rồi!

Trong đáy mắt Tẫn Diêm hiện lên một tia châm chọc không dễ dàng phát giác được.

Ma Pháp Học Đồ đi thông báo thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình. Hắn chỉ nói có một thiếu nữ tóc vàng muốn gặp đại sư Khắc Lý Phu, còn uy hiếp nếu không gặp được mình tự gánh hậu quả. Không ngờ đại sư chẳng những không ngại giọng điệu cuồng vọng của cô gái kia, mà còn vội vàng vọt tới.

Mọi người không ngờ rằng chuyện kinh ngạc hơn còn chờ ở phía sau!

Sau một khắc, Khắc Lý Phu đã chạy vội tới trước mặt Khắc Lôi Nhã, vươn tay ôm lấy nàng liền bị nàng nhẹ nhàng lắc mình tránh thoát. Khắc Lý Phu xoay người vén váy của nàng. Váy vừa tung lên, Khắc Lôi Nhã liền lui lại, đảo qua một cái. Tẫn Diêm ôm hông nàng, nàng mượn lực đạp chính xác một phát lên mặt Khắc Lý Phu! Một loạt động tác liền mạch lưu loát. Tẫn Diêm và Khắc Lôi Nhã phối hợp vô cùng ăn ý.

Quạ kêu loạn, lá bay đầy trời!

(Sau này, Khắc Lý Phu vẫn giữ thói quen gặp Khắc Lôi Nhã liền vén váy của nàng, không sợ uy hiếp, làm không biết mệt. Nhưng chẳng có lần nào thành công.)

Mạc Trát sống lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy sư phụ mình thật đáng khinh bỉ.
Suy nghĩ của Lạp Tây Á hoàn toàn đình trệ. Sắc mặt giống y như cá Palette , muốn bao nhiêu đặc sắc có bấy nhiêu, y như kẻ ngốc đứng đó không nhúc nhích nổi. Mà hai vị sư huynh của nàng thiếu chút nữa sùi bọt mép ngất đi!

“Oh~~ Khắc Lôi Nhã thân ái. Sao ngươi lại đối xử như vậy với sư phụ?”, Khắc Lý Phu bộ dáng không có việc gì, còn phớt tỉnh lấy khăn lau mặt, ai oán nói. Trên mặt giấu hài khéo léo thật rõ ràng!

“Còn muốn ôm bao lâu?”, Khắc Lôi Nhã không để ý tới Khắc Lý Phu đang tình ái dào dạt khóc lóc kể lể, mà liếc mắt về Tẫn Diêm phía sau, lạnh giọng nói.

Tẫn Diêm vội vàng buông lỏng tay ra, giúp Khắc Lôi Nhã đứng ngay ngắn lại.

“Lần sau còn dám vén váy ta, ta làm thịt ngươi!”. Giọng điệu âm trầm của Khắc Lôi Nhã khiến cho hai Ma Pháp Học Đồ đứng ở cửa hồi hồn lại. Bọn họ liều mạng xoa xoa mắt, hoài nghi sự việc vừa nãy là ảo giác.

“Đồ đệ bảo bối, đừng như vậy mà!”, mắt Khắc Lý Phu vẫn đắm đuối nhìn bộ ngực của Khắc Lôi Nhã (ta chết đây =”=) “Ta đoán một chút nhé. Hôm nay ngươi buộc thắt lưng hình tròn.”

Mọi người vừa lấy lại tinh thần liền co quắp khóe miệng. Mặc dù sớm biết đại sư Khắc Lý Phu rất háo sắc, nhưng không nghĩ lại lộ liễu như vậy.

Ánh mắt Khắc Lôi Nhã lạnh lẽo khiến Khắc Lý Phu mất tự nhiên. Hắn ho khan, lộ ra thần sắc nghiêm túc: “Được rồi, Khắc Lôi Nhã, đi cùng ta đến phòng thí nghiệm. Ta sẽ đem bút ký của ta cho ngươi.”

“Được.”, Khắc Lôi Nhã gật đầu.

Khắc Lý Phu mang theo Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm cứ như vậy đi vào cửa chính Công Hội Ma Pháp. Lòng đang tràn đầy vui mừng nên hắn hoàn toàn không thấy ở cửa còn một đệ tử khác của mình.

“Sư phụ…” Mạc Trát rốt cuộc lên tiếng gọi Khắc Lý Phu đang đi vào.

“Hả?”, Khắc Lý Phu lúc này mới quay đầu lại nhìn Mạc Trát :“Ah? Mạc Trát, sao ngươi lại tới đây?”

Những lời này khiến khóe miệng Mạc Trát khẽ co quắp.

Sự phân biệt đối xử này khiến mọi người hoàn toàn không còn lời nào để nói.

“Sư phụ, là người nói hôm nay rảnh rỗi, ta có thể tới a.” Mạc Trát thận trọng trả lời.

“A, hôm nay không rảnh. Hôm khác đi.” Tất cả ý định của Khắc Lý Phu đều ở trên người Khắc Lôi Nhã, làm sao còn có thời gian mà để ý tới Mạc Trát.

“Dạ, sư phụ.” Mạc Trát gật đầu cung kính, không dám có dị nghị gì.

Mọi người đưa mắt nhìn bóng dáng đoàn người Khắc Lôi Nhã biến mất ở cửa chính Công Hội Ma Pháp.

Nhìn theo Khắc Lôi Nhã, Lạp Tây Á cơ hồ muốn nghiến nát răng của mình.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85 End Q1
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .